Ban đầu tưởng đi Cần Thơ – tối ngày thứ sáu, Trang báo lại mới biết đi Kiên Giang. Nếu biết sớm đi Kiên Giang chắc mình ko đi, vì xa quá, mà đi có hai ngày thứ 7 – CN thì sẽ mệt lắm. Nhưng ko hồi được nữa, phải đi thôi.
Cũng may, về miền tây bây giờ nhiều đường mới mở, đi Kiên Giang mất hơn 300km, khoảng 7 tiếng đồng hồ. Khoảng 2h tới nơi, đó là nhà thờ Tân Bình, giáo xứ Tràm Chẹt, Bàn Tân Định, Giồng Riềng, KG.
Ăn cơm ào một cái là khám bệnh liền, gần 400 bệnh, chập tối thì xong. Chiều về, tắm rửa, ăn cơm, rồi cà phê, đánh bài, đến khuya ngủ. Muỗi nhiều kinh khủng, vừa ăn, vừa đập muỗi, vừa cà phê vừa đập muỗi, vừa đánh bài cũng vừa đập muỗi… Muỗi nhiều, đến độ ở đây người ta phải mắc mùng cho chó, cho trâu bò, heo…
Sáng CN, khám tiếp, cũng gần 400, lần này khám ở xã khác (xã Bàn Thạch), phải đi tắc ráng trên kênh khoảng 5km, gần 45 phút. Đi tắc ráng, vui nhưng hồi hộp quá, lại ê mông nữa… Cái tắc ráng nhỏ chút xíu, hơn 20 người ngồi trên mà trong dạ phập phồng lo lắng, chỉ nghiêng qua nghiêng lại là nó lật như chơi..
Người dân ở đây có nhiều người Khơ Me, rất hiền và dễ thương. Người nghèo nhiều, nông dân toàn đi làm mướn, mà nông dân đi làm mướn thì chẳng đủ sống nữa là làm giàu.
Nói chung là khám liên tục, chẳng “sáng tác” được gì hihi, cũng chẳng đi đâu chơi được. Trưa, khám xong, ăn rồi lên xe về lại SG. Bác tài lái xe ghê quá, lập kỉ lục, chạy chưa tới 6h đã về đến SG, mà đường đông nữa nhá. Đi xe mà chóng mặt với bác tài…
Hình này chụp ở chùa Khơ Me gần chỗ khám bệnh, tranh thủ sau khi khám xong, các thầy chùa rất dễ thương, hiền, và nhiệt tình nữa. Trưa chùa đang sửa, nhưng vẫn mở chính tòa cho mọi người vào xem…
Trâu mà đi ghe
Chùa Khơ Me
Khám bệnh